Khi xem những cảnh cuối của bộ phim nổi tiếng của điện ảnh Ấn Độ 3 chàng ngốc – Three Idiots, tôi đã thốt lên, sao lại có một cái hồ đẹp như vậy trên thế gian này. Và tôi bay đi Ấn Độ để ngắm.
Tôi từng nhủ với lòng: “Mình nhất định phải đến đó, mình phải đứng đó để tận mắt nhìn thấy màu nước xanh như ngọc của hồ Pangong“.
Sau đó tôi bắt đầu tìm hiểu thông tin về hồ Pangong và lên kế hoạch cho chuyến đi của mình. Và một ngày trời thu tháng 10, tôi được đứng ngây người trước màu xanh huyền ảo của Pangong.
Hồ có chiều dài khoảng 155km, chạy dài từ tây sang đông và có chiều rộng dao động từ khoảng 40m đến 15km. Độ sâu trung bình của hồ khoảng 57m. Chỉ có 40% diện tích hồ thuộc Ấn Độ, còn lại là thuộc Tây Tạng.
Mùa đông, mặt hồ đóng băng hoàn toàn, lạnh cóng, chim di cư hết, tạo thành con đường băng bằng phẳng dẫn từ Tây Tạng đến Ladakh.
Hồ này rất đặc biệt với những sắc xanh rất khác nhau của mặt nước thay đổi tùy vào thời điểm trong ngày.
Để tới được hồ này, bạn bay từ Việt Nam tới thủ đô New Delhi. Từ New Delhi bay tới thành phố Leh – thủ phủ của bang Jammu và Kashmir. Từ Leh phải đi xe 6 tiếng trên một đoạn đường gần 200km xóc và bụi, qua con đèo Changla cao 5.360m mới có thể chạm tay vào làn nước trong xanh của Pangong.
Trên đường đi, tôi thầm cám ơn và thán phục những người dân Ấn Độ đã xây dựng nên con đường cheo leo, hiểm trở này trong điều kiện thời tiết quá khắc nghiệt đến như thế.
Ở trên hồ có hẳn những chiếc xe Vespa màu vàng, chỗ thuê quần áo Ấn Độ, 3 ghế ngồi như poster phim 3 chàng ngốc để mọi người chụp ảnh.
Tôi đến hồ vào buổi trưa, gọi cho mình một cốc trà và một đĩa cơm, tôi ngồi yên lặng tận hưởng cảm giác lành lạnh, gió phả vào mặt, phóng tầm mắt ra hồ và chiêm ngưỡng nó.
Lúc xem phim, xem ảnh, lúc làm lịch trình đã mơ về nó, giờ tôi đang ngồi đây, ngay trước hồ, hồ có thật rồi đó. Cả buổi chiều tôi chỉ tha thẩn quanh hồ, ngắm nhìn những rặng lungta đầy màu sắc đang tung bay trong gió, ngắm nhìn những cánh chim hải âu nhỏ bay trên hồ, ngắm nhìn sắc xanh thay đổi theo từng lúc tùy theo ánh nắng mặt trời.
Cho đến khi tắt nắng, tôi mới di chuyển tới làng Spangmik ngay sát hồ để tìm chỗ nghỉ. Tháng 10 đã là cuối mùa du lịch, thời tiết đã khá lạnh nhưng tôi vẫn chọn ngủ ở một lều sát hồ. Tuy là lều nhưng bên trong rất ấm, có cả nhà vệ sinh rất sạch sẽ.
Buổi tối chúng tôi bắc ghế ra ngoài lều ngắm sao băng, chụp ảnh ngân hàng, trò chuyện rôm rả tới tận khuya.
Buổi sáng chúng tôi dậy sớm để chào đón những ánh sáng đầu tiên soi lên mặt hồ và cây cỏ xung quanh. Đó là một bức tranh rất đẹp với tia sáng chiếu rọi, nước hồ xanh trong, rặng cây vàng bên hồ và màu cỏ vàng quyến rũ.
Một cảm giác rất trong lành, yên bình và tĩnh lặng tuyệt đối. Không hề có khói bụi, không hề có tiếng ồn ào, tiếng còi xe, chỉ là một khung cảnh hữu tình và tôi đang tận hưởng từng giây phút đó.
Dường như hồn tôi vẫn ở nơi đó… Hẹn gặp lại Pangong!