Vào ngày se lạnh, khi những cánh đồng hoa tam giác mạch bạt ngàn nhuộm tím bầu trời cũng là lúc loài hoa cúc dại (hay còn gọi là cúc cam) chen đá núi khoe sắc. Chỉ một vài loài cây hoa dại như thế cũng khiến Hà Giang như lãng đãng, như say mê hơn.
Loài hoa cúc nở trên những phiến đá tai mèo, loài hoa cứng cỏi, dù cho sắc hoa tàn thì vẫn giữ nguyên sắc cam ửng đỏ. Hoa tô điểm cho những con đường ngoằn ngoèo xuyên núi làm nao lòng bao người qua đường.
Đồng Văn, Mèo Vạc, Quản Bạ, Yên Minh hay Sủng Là, Sà Phìn, Mã Pì Lèng, Sơn Vĩ, Du Già - những cái tên thân thuộc đủ để mỗi khi nhắc đến lại thấy mình rưng rưng, lại muốn quay lại mảnh đất này thêm nhiều lần nữa.
Nhà của Pao, ngôi nhà của người dân tộc Mông đẹp như một tuyệt tác cổ xưa, nằm giữa thiên nhiên hùng vĩ. Ngôi nhà như một bức tranh thu nhỏ cuộc sống đồng bào nơi đây, vừa hoang sơ, vừa ẩn chứa vẻ đẹp lạ kỳ mà bất kỳ ai khi ghé qua cũng phải dừng chân lại ngắm nhìn.
Vườn nhà là những bờ đá, là cánh cửa gỗ quen thuộc. Ngôi nhà hai tầng cửa đóng, cửa mở khép hờ với các gian nhà vách đất, mở ra là cả đất trời kỳ vĩ, là cánh đồng tam giác mạch mê hoặc bao kẻ si tình.
“Nho nhỏ xinh xinh, tím phớt hồng/ Ai về nơi ấy có thương không?/ Hà Giang biên cương, mùa hoa ấy/ Nhuộm tím yêu thương, trái tim hồng”…
Chúm chím những cánh hoa lê trắng muốt ở Phố Cáo, Đồng Văn.
Nụ cười của những em nhỏ hồn nhiên, trong veo
Hà Giang là thế, cứ để người ta phải nhung nhớ, cứ để người ta phải yêu…