Không chỉ có những thiên đường mây bềnh bồng đầy cảm xúc, Tà Xùa mùa đông còn rực rỡ với những rặng trạng nguyên đỏ thắm.
Những năm gần đây, ở miền núi phía bắc, thiên đường mây Y Tý đã phải nhường chỗ cho một địa danh mới nổi, Tà Xùa (huyện Bắc Yên, Sơn La).
1. Nằm cách Hà Nội khoảng trên dưới 200km, Tà Xùa là một điểm đến cuối tuần thú vị và hấp dẫn với cảnh sắc núi non hoang sơ và biển mây ảo mộng.
Thoạt đầu chỉ là một tên xã vùng cao của huyện Bắc Yên bình dị như Làng Chếu, Xím Vàng, Hang Chú, sự xuất hiện của dân “phượt” ở đây đã biến trung tâm xã trở thành một điểm “check-in” nóng bỏng.
Trở lại Tà Xùa sau 5 năm, tôi không khỏi kinh ngạc bởi một góc trung tâm xã im lìm cô độc thuở nào nay đã thay da đổi thịt đến chóng mặt.
Rất nhiều nhà nghỉ kiểu homestay mọc lên bám sát vào con đường liên xã, có hẳn một quán cà phê mang tên Gió được bài trí mộc mạc, những công trình xây dựng dang dở, nguyên vật liệu ngổn ngang và một vài “nỗi buồn” bộn bề không muốn nhắc tới.
Đoạn đường 15km từ trung tâm thị trấn Bắc Yên lên đến Tà Xùa đang trở nên hư hỏng và được tu sửa theo từng đoạn nên khá xóc và hơi bụi.
Nắng lạnh, trời mù, lưng núi khô cằn bởi không phải mùa gieo trồng. Chỉ có hoa trạng nguyen đỏ thắm cả một khoảng trời. Như những đốm lửa rực rỡ giữa trời xanh, cháy bùng lên sau mỗi khúc cua, đón chào người lãng khách.
2. Biển tên đường Tà Xùa nằm nấp sau một rặng trạng nguyên khiến tôi thêm bồi hồi nhớ những kỷ niệm thời chinh phục cung đường Trạm Tấu – Bắc Yên giữa đêm đen.
Bạn bè ngày ấy giờ này đã xa mỗi người mỗi ngả, chỉ còn mình tôi hôm nay quay lại nơi đầu núi, tìm đám con trai chăn trâu, chặt củi và đám con gái ngồi thêu váy giữa mây trời.
Không còn ai đợi tôi trên mỏm đá, dưới tầng mây. Chỉ có trạng nguyên lặng lẽ đốt cháy mình trên bờ rào hay bên ngoài những căn nhà cửa đóng then cài im ỉm, đỏ rực lưng núi, hai bên con đường mòn uốn mình khuất sau khúc quanh.
Sắc màu năm mới ở đây xem ra còn sống động hơn những con phố chăng đèn kết hoa nơi phố thị. Lại còn không phải chen chúc, hít thở khói bụi hay tìm chỗ gửi xe.
Thật không gì thú vị bằng khi thấy mình trở nên bé nhỏ giữa núi rừng và đất trời, rất xa thành phố mà không khí Giáng sinh và năm mới dường như vẫn tràn ngập. Vốn dĩ, người ta rất hay chưng hoa trạng nguyên vào dịp này.
Mà không chỉ có trạng nguyên, đây đó còn những cành đào nở sớm báo hiệu xuân sắp về ở Tà Xùa. Những gốc đào lặng lẽ khoe sắc trong vườn nhà, bên bờ rào, vách núi. Đám trẻ nô đùa, người lớn tụ tập đôi khi chả để nói gì trong một khung cảnh thơ mộng và bình yên.
3. Có vẻ sự quá tải của du khách đã khiến trạm điện bị sập nguồn. Chúng tôi phải dùng đèn pin để nấu cơm, rửa rau, xào xáo vội vàng cho bữa tối. Anh chủ nhà vào bản mua giúp cho ba con gà Mông làm món nướng bên đống lửa trại.
Thỉnh thoảng lại thấy tiếng xe máy rộ lên ngoài lộ, nhìn qua cửa nhà là thấy một đoàn hai ba chiếc xe máy balô túi xách gánh gồng, áo phản quang – một hình ảnh điển hình của giới phượt trẻ – đang chầm chậm vừa chạy xe vừa quan sát, chắc để tìm nơi nghỉ đêm.
Tôi cuốn mình vào trong hai chiếc chăn, đêm Tà Xùa lạnh giá. Nhóm bạn đã rủ nhau mang máy ảnh đi phơi trăng từ bao giờ, quá nửa đêm vẫn chưa thấy về.
Gió thổi ù ù bên ngoài cánh cửa, cô bạn giường bên trở mình trằn trọc, phần vì hồi hộp lâu lâu mới được lên núi, phần vì lạnh, phần vì thanh âm của núi rừng cứ vang vọng gần xa.
4. Tính dậy sớm để đi săn bình minh với biển mây Tà Xùa kinh điển mà rồi lại ngủ thiếp đi trong tiếng ồn ào của xe cộ buổi sớm. Đến lúc chạy ngược xe về hướng Làng Chếu, Xím Vàng thì mặt trời đã lên cao hơn đỉnh núi, treo trên đỉnh đầu.
Ấy vậy mà sống núi lưng khủng long huyền thoại của Tà Xùa vẫn chìm ngập trong mây.
Bạn chọn một nơi khuất gió để dừng xe, cách biển báo đánh dấu địa phận xã Tà Xùa vài bước chân, một nơi cách xa trung tâm xã ồn ào ngày cuối tuần với xe máy, ô tô và lượng du khách đông hơn cả dân bản địa.
Tôi ngồi trên bờ vực một hẻm núi cao với góc nhìn lý tưởng xuống lòng thung lũng. Dưới kia, con đường nhỏ uốn cong như dải lụa, những mái nhà ẩn hiện trong biển mây. Thoảng có lúc mây duềnh lên phủ kín lòng thung lũng, trùm cả lên đỉnh núi.
Ngẩn lòng tự hỏi, phải chăng mình đang ở thiên đường?