Đà Nẵng tháng 9 - Tháng bắt đầu của những cơn mưa

Đà Nẵng tháng 9, tháng bắt đầu của những cơn mưa. Mưa thấm vào cuộc sống của những con người Đà Nẵng. Thành phố của những cây cầu nhấm nháp những cơn mưa theo cách riêng. Theo một cách nào đó, người ta rời thành phố của mình để tới Đà Nẵng...

Lần thứ 3 tôi tới Đà Nẵng là vào những ngày tháng 9, không nằm lòng nhưng cũng đã quen thuộc. Tháng 9, Đà Nẵng bắt đầu có vé máy bay rẻ khủng khiếp, rẻ còn hơn cả đi tàu xe. Các thanh niên rất thích tới Đà Nẵng vào những dịp này. Kể ra đó cũng là trải nghiệm thú vị.

Tháng 9, mọi thứ nhẹ nhàng hơn với một chuyến bao để tới Đà Nẵng. -Ảnh: Iki Oleo

Trước khi tới Đà Nẵng lần ấy, tôi đã đi qua Huế. Huế cũng mưa. Mưa Huế vẫn thế, nhẹ nhẹ, dai dẳng thấm chút buồn. Tôi đi trong những cơn mưa, dừng lại khi những cơn mưa vẫn còn đọng nước. Mưa của Huế khác mưa của Đà Nẵng. Cách một con đèo, màu mưa cũng khác nhau.

Tháng 9 và Đà Nẵng có mưa. -Ảnh: Iki Oleo

Chú xe ôm người Đà Nẵng bảo với tôi: “Mưa Đà Nẵng nhanh tới mà cũng nhanh qua.” Vài lần gặp mưa ở Đà Nẵng, tôi cũng quen quen dần. Khi trời sắp đổ mưa, tôi đi xe trên cầu Thuận Phước. Trời ơi cái cảm giác phóng xe máy khi trời đổ gió trên một cây cầu cao rất cao nó rất là phê pha, sung sướng.

Ở trên cầu Thuận Phước. -Ảnh: Iki Oleo

Chân cầu Thuận Phước có một bãi thuyền. Những chiếc thuyền màu rất rực rỡ. Mỗi chiếc thuyền đều mang một lá cờ tổ quốc. Dẫu chưa có dịp hỏi người dân nơi đây nhưng tôi biết, những chiếc thuyền ấy là để đi ra biển khơi. Ra biển khơi rồi, dù là tàu đánh cá, những chiếc thuyền ấy cũng góp phần thể hiện một phần chủ quyền quốc gia. Màu xanh của thuyền, màu đỏ của những lá cờ quyện vào nhau. Tôi thấy trời rất xanh, sông Hàn rất đẹp.

Thuyền của Đà Nẵng. -Ảnh: Iki Oleo

 

Tháng 9 Đà Nẵng biển Mỹ Khê ít người tắm, buổi sớm tranh thủ dậy rồi lăn lăn ra biển. Hôm đi gần thì dạo dạo biển, nhặt nhạnh một vài thứ hay hay mang về. Hôm đi xa hơn thì tới tận nơi mà người dân đánh cá. Buổi sớm tinh sương thấy người ta mang cá về. Cuộc sống trở lại với những thứ rất đời, rất bình thường. Đà Nẵng không hoàn toàn là một thành phố dành cho du lịch, người dân vẫn sống yên bình nơi đây.

Cuộc sống bình thường ở Đà Nẵng. -Ảnh: DanMoi

Tháng 9, tôi hay lượn xe dọc bờ biển vào buổi chiều. Tôi thích đường ở ngoài bãi Bụt, cái đoạn để lên Linh Ứng tự. Những chiếc thuyền thúng sơn xanh bé con lăn dài trên cát trắng. Không lấp lánh ánh sáng của những câu cầu, chỉ có sự giản dị, chân phương từ biển.

Đà Nẵng trên những vành thuyền bé con. -Ảnh: Iki Oleo

Và lần nào cũng thể, điểm dừng chân của tôi là bãi đá sau khi đi qua Linh Ứng một đoạn. Rất tiếc vì dẫu đã tới vài lần mà tôi vẫn chưa hỏi tên nơi ấy. Lần nào cũng giống như lần đầu tiên đi xe ở Đà Nẵng không thạo rồi lạc tới đây, riết rồi quen nơi này.

Bãi đã ấy ngay bên biển, dựng những chòi nhỏ lên trên. Đường đi ra mỗi chòi cũng gập ghềnh nhưng không quá khó khăn. Tháng 9 ít khách, cả một khu khá rộng chỉ có một vài người. Mình tôi thuê lấy một chòi, chẳng sợ ảnh hưởng đến ai, lăn ra ngủ khì khì cả buổi chiều rồi mới thức dậy. Tiếp tục lang thang.

Bãi đá của những phút ngây ngơ. -Ảnh: Iki Oleo

Đà Nẵng tháng 9 của tôi, tôi nhớ bếp của chị Vân vô cùng. Bếp của chị ở trong một ngõ nhỏ trên đường Lý Thường Kiệt. Khách đến đây chủ yếu là khách quen, khách lạ có lẽ chẳng ai lỡ chân mà bước vào một tiệm ăn lại không hề có biển hiệu. Một bữa tối nhẹ nhàng, tình cảm với thịt cừu và rượu nho tự ủ, dăm ba câu chuyện với chị chủ quán dễ thương. Qúa đủ cho Đà Nẵng vào một ngày tháng 9 đọng mưa nơi hiên nhà.

Bữa ăn xinh đẹp trong quán nhỏ. - Ảnh: Iki Oleo

 

Buổi tối, tôi ngồi ở pub, ngay trên mặt đường Bạch Đằng. Không có sự chuẩn bị nào trước đó. Tôi dường như đã đi qua một đoạn nhưng bị tiếng đàn, trống kéo lại. Tôi ngồi say sưa nghe nhạc, uống một ly cocktail và ngắm sông Hàn. Hôm ấy, tôi định bụng chờ cầu quay.

Buổi tối của Đà Nẵng. - Ảnh: Iki Oleo

Nhưng rồi tôi nhầm lịch, cầu không quay. Tôi ở quán đến tận hơn 1h đêm. Trời mưa nho nhỏ. Tôi với vài nhân viên quán đợi tạnh rồi mới về. Cuộc nói chuyện ngày hôm ấy về những gì tôi cũng không còn rõ ràng nữa. Nhưng cảm giác rất chân tình, rất Đà Nẵng. Cảm ơn mưa đã khiến tôi dừng lại và những tâm tình ấm áp ấy.

Cảm ơn vì những ấm áp nơi này. - Ảnh: Iki Oleo 

Tháng 9, không nhiều người tới Đà Nẵng. Nhưng rồi vẫn sẽ có những kẻ giống như tôi, tới đây như một thói quen khó bỏ. Có những thứ rất giản dị mà khi quá nhiều niềm vui chúng ta không cảm nhận được. Đà Nẵng tháng 9 là sự bình yên và nhẹ bẫng trong tâm hồn ấy, không quá tấp nập, không quá ồn ào. Đủ bình an và thời gian cho mưa và những câu chuyện nhỏ.



Description

Contact

Lolivi
Vietnam

Social