Tìm kiếm chi xa xôi những mùa thu xứ lạnh như Hàn Quốc, Nhật Bản. Ở ngay cạnh bạn thôi cũng có một mảng trời thu dạt dào cảm xúc mang tên thu Hà Nội với những điều dịu dàng đáng nhớ như thế này nhé!
Mùa thu Hà Nội.
“Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may”
Ba từ Thu Hà Nội nghe thì có vẻ to tát vậy thôi. Chứ thực ra nó giản dị lắm. Chỉ là những sáng đẹp trời, ta đạp xe trong cái nắng se se và những buổi dạo phố, hít cho đầy lồng ngực hương hoa sữa nồng nàn. Thu có cốm non, có sấu chín – những thức quà mà chỉ Hà Nội mới có. Thu Hà nội cũng có những ngày nắng trong đến diệu kỳ, nắng chói chang còn hơn cả ngày hè. Ta nói, nắng tháng 8 còn rám trái bưởi cơ mà!
Cốm non, sấu chín
Đó, có ai ra Hà Nội mà chưa từng thưởng thức hương vị của những thức quà lâu đời này. Chỉ nhắc đến thôi đã thấy vị run run nơi đầu lưỡi
Cúc họa my
Thứ hoa báo trời đã vào đông, chuẩn lắm. Nhìn những chiếc xe đạp dựng gọn ghẽ bên phố mang trên mình đầy hoa, người ta chợt nghĩ cái thành phố này đâu có ồn ào, có vội vã như mình vẫn biết. Hoặc giả như có bon chen, có tấp nập, thì nó cũng ở đâu đâu chứ chẳng kéo đến đây. Cánh hoa trắng muốt, lớp xếp lớp nhẹ như bông; nhụy hoa vàng hiền hòa như mặt trời của những ngày mùa đông không rực rỡ; thân hoa mềm, dịu dàng đỡ những búp họa mi cái thì nở như nụ cười duyên, cái thì còn ngại ngùng e ấp…
Ngày lạnh đầu tiên
Ngày đầu gió về, tản mạn trên những con phố, chỉ ước ôm trọn ngày ấy là của riêng ta. Không muốn làm gì, không muốn nghĩ gì, chỉ cần một mình dong duổi trên những con phố mà ôm trọn trời đất, ôm trọn cái khoảnh khắc “đầu tiên”. Và rồi cũng sợ, sợ cái vị ngọt đầu đâu trôi qua nhanh trong tiếc nuối. Tối đến, lên cầu Long Biên đón gió, nghe gió rít từ những cánh đồng phía dưới chân cầu, suýt xoa bắp ngô nóng hổi trên tay. Ôi mới them đông làm sao!
Phố đi bộ
À thì phố đi bộ, cái này mới nè. Cuối tuần sống chậm lại, chỉ đơn giản là ngắm cảnh ông cụ bà lão tập thể duc, nhìn dòng người qua lại với nụ cười rạng rỡ của ngày không stress, lòng ta cũng đủ vui lắm rồi.
Trà đá vỉa hè
Trà đá thì có gì đặc biệt, chỉ là nước trà xanh pha thật loãng với nước lọc, rồi thả nhiều đá vào thôi, cái chính vẫn là được lê la hàng quán vỉa hè để thấy Hà Nội chưa xa hoa như mình vẫn nghĩ, những câu chuyện tâm tình, thủ thỉ vẫn đang được kể khắp các con phố như thế này – chờ ngày ai đó đi xa trở về kể tiếp chuyện của mình.