Sau khi xem bộ phim tài liệu kể về những người lính thợ Đông Dương sang Pháp “thay gác” trong các xí nghiệp, đồn điền cho những người lính Pháp tham gia thế chiến, tôi nhớ mãi hình ảnh của một người lính thợ Việt Nam ấn tượng về khoảnh khắc ông được nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trên đường phố Marseille khi cập cảng. Tương lai mở ra bao ngày tăm tối, nhưng gượm đã, nhiệm màu trước mắt chẳng phải đáng để trầm trồ? Chàng lính thợ năm ấy có lẽ chẳng biết được giây phút này sẽ được đóng khung trong kí ức mình suốt mấy mươi năm.
Paris dịp cuối thu, đến đâu cũng thấy bóng dáng của ánh sáng – ngoài kia chiếc đồng hồ vĩ đại ở bảo tàng Musée d’Orsay, trên những quả cầu trang trí cây thông Noel, sau những ô kính thời trang nơi trung tâm thương mại dịp Giáng sinh. Tôi bắt gặp ánh sáng trên cả chuyến tàu điện ngầm cuối ngày.
Khi tuyến 6 chạy qua sông Seine và chuẩn bị đáp bến Bir-Hakeim, tôi thấy lòng ấm áp khi chứng kiến cảnh người mẹ parisienne kéo cô con gái nhỏ nhìn về tháp Eiffel nhấp nháy trong đêm. Sau n lần cùng nhau ngắm Eiffel về đêm, hạnh phúc vẫn vẹn nguyện, họ vẫn nhìn nhau vui sướng.
Được cùng nhau trải qua những phút giây diệu kỳ có lẽ cũng chính là lí do hơn 6 triệu người đổ về Lyon mỗi năm dịp Lễ hội ánh sáng. Vào năm 1850, giới chức tôn giáo tổ chức cuộc thi thiết kế tượng đức mẹ Maria trên đỉnh đồi Fourvière để cảm ơn Đức Mẹ hiển linh, cứu cả thành phố khỏi cơn dịch bệnh. Ngày 8 tháng 12 cùng năm được chọn để tổ chức lễ khánh thành tượng thánh. Thế nhưng khi tượng đã được thắp sáng, pháo hoa sẵn sàng phô diễn trên bầu trời và đường phố hứa hẹn sẽ rộn ràng tiếng kèn đồng, một cơn bão lớn đột ngột kéo đến khiến mọi kế hoạch bị dỡ bỏ. Đến chiều, khi trời tạnh ráo, người dân Lyon chẳng ai bảo ai đồng loạt thắp lên ngọn nến họ chuẩn bị sẵn bên thành cửa sổ cho ngày hội, như một cách bày tỏ niềm tiếc nuối.
Giây phút mãi mãi ấy chính thức khai sinh một trong ba lễ hội nổi tiếng nhất thế giới, là niềm tự hào của người Pháp bên cạnh Rio de Janeiro của người Brazil và Oktoberfest của người Đức.
Trong tiết trời giá lạnh của những ngày tối vội, ánh sáng mang an vui đến biết bao người. Sắc đỏ từ chiếc đèn sưởi giữ thân ta ấm bên những cuộc chuyện trò bất tận, nơi quán cà phê thân quen góc phố. Mỗi ngọn nến thắp lên nơi vương cung thánh đường là lời khấn nguyện cho ai đó được bình yên. Ánh sáng từ căn hộ cho biết người thân yêu đã về, đang chờ ta đẩy cửa bước vào với cái hôn đoàn tụ.
Và những đốm lửa tí tách trong chiếc lò sưởi củi đốt nhà Bertrand và Blanche sẽ là một trong những phút giây ấm áp đi cùng tôi hết mùa Đông này. Chúng tôi tưởng như có thể ngồi với nhau hàng giờ nghe củi đốt.