Đà Lạt: Miền đất không có gì ngoài an nhiên…

Ai đi qua thời thanh xuân mà không vương vấn những chuyến đi, ai trải qua bi thương mà không gồng mình mạnh mẽ. Đã qua rồi cái thời mang tim trao cho cho người lạ để nhận về vết cắt sâu hoắm. Đà Lạt đã cho tôi nhiều hơn những gì tôi nghĩ, và bạn này, nếu có thể hãy thử một lần đặt chân đến Đà Lạt,

Ai đi qua thời thanh xuân mà không vương vấn những chuyến đi, ai trải qua bi thương mà không gồng mình mạnh mẽ. Đã qua rồi cái thời mang tim trao cho cho người lạ để nhận về vết cắt sâu hoắm. Đà Lạt đã cho tôi nhiều hơn những gì tôi nghĩ, và bạn này, nếu có thể hãy thử một lần đặt chân đến Đà Lạt, chuyến tàu thời thanh xuân ấy sẽ luôn ngập tràn niềm hạnh phúc giản dị. 


Thoảng hoặc tôi muốn trốn chạy khỏi những hối hả, ồn ào cuộc sống ngột ngạt thành thị để tìm về an nhiên nơi vùng đất mới. Đà Lạt luôn là điểm đến trong mơ của tôi. Vốn dĩ chúng ta chẳng nợ tuổi trẻ bất cứ điều gì cả, cũng không có ai ép buộc mình phải sống theo một khuôn khổ nào. Thời thanh xuân nhất định đừng bỏ lỡ dịp hòa mình vào cảnh sắc bình yên như tranh vẽ ở Đà Lạt.


Ai đó từng ví thời thanh xuân như một cơn mưa rào, cho dù bạn từng cảm lạnh vì ướt mưa thì vẫn muốn đắm chìm trong cơn mưa ấy một lần nữa. Đà Lạt trong xúc cảm của những ai từng đến đây cũng như cơn mưa thời thanh xuân vậy.

Tôi nhớ Đà Lạt của những ngày dĩ vãng xa xăm nào đó vọng về từ xưa cũ, đó là mùa thu tôi quen người ấy. Hồi đó, mọi thứ trong veo như ánh mắt những kẻ yêu nhau, Đà Lạt cũng vì thế mà trở nên ngọt ngào, lãng mạn. Những ngày mưa nắm tay nhau chạy thật vội trên con đường dài hun hút in dấu kỷ niệm. Và lần sau nữa, khi tôi hí hửng khoe rằng tôi vừa mua vé đi Đà Lạt, thì anh ấy đã lỡ yêu người khác. Tôi lủi thủi tìm về Đà Lạt để xoa dịu những mảnh vỡ vụn nát từ mối tình tàn, những điều còn lại sau cuối chỉ là tàn tro thương tổn.


Mùa đông Đà Lạt năm ấy như một dấu mốc đáng nhớ trong cuộc đời tôi. Thời thanh xuân vẫn có những chuyến đi dài, mang theo nỗi buồn đằm sâu của trái tim đa mang lần đầu cô đơn khi tình tan biến. Rồi những ngày sau đó, tôi vẫn mải miết mơ về vùng đất mới, là Tây Bắc mùa hoa đẹp ngỡ ngàng, là mùa hè biển xanh cát trắng, dẫu đi đến đâu tôi vẫn muốn tìm lại Đà Lạt như một niềm luyến tiếc không dễ gì phai nhạt. Mảnh đất ấy thức tỉnh tôi ngộ ra rằng dù có buồn đến nhường nào thì người cần đi cũng đã khuất bóng xa rời, kẻ ở lại vẫn phải tiếp tục bước tiếp hành trình của riêng mình mà thôi.


Người ta không thể xóa sạch dấu vết của niềm bi thương sau những chuyến đi, nhưng sẽ tìm lại được niềm vui đầy sắc màu của thời thanh xuân sôi nổi, đầy nhiệt huyết. Mỗi thời điểm đến Đà Lạt, ta có những xúc cảm khác nhau. Chuyến đi 20 tuổi không thể nào y nguyên hành trình của một người tuổi 30.


Thật ra, dù bạn cô đơn hay đang hạnh phúc trong tình yêu thì Đà Lạt vẫn là điểm đến không thể bỏ lỡ. Đó là ngày ngồi ở Thời Thanh Xuân nhâm nhi đồ uống, ngoái đầu nhìn mình của nhiều năm về trước, yếu ớt đến tội nghiệp. Những chiều ngồi bên cây thông cô đơn, ngắm mặt nước phẳng lặng trôi, lắng nghe mẩu chuyện vụn vặt từ những người xa lạ, lòng bất chợt thấy nhẹ nhàng và an nhiên hơn rất nhiều.


Đôi lần người ta vẫn rỉ tai nhau rằng, Đà Lạt là miền đất không dành cho những kẻ cô đơn. Đừng vội tin, hãy tự mình đến và cảm nhận, bạn sẽ nhận ra cuộc sống không đơn thuần chỉ là mảng màu xô bồ, vội vã. Hơn hết, thời thanh xuân cho ta đôi chân không biết mỏi để khám phá thế giới muôn màu. Đà Lạt giản dị vẫn mãi là miền đất an nhiên trong tôi!


Nguồn: Phan Tuấn Anh 



Description

Contact

Lolivi
Vietnam

Social