Đà Lạt, quê hương yên bình của tôi

Đà Lạt, nơi tôi sinh ra và trưởng thành, nơi mỗi năm chỉ có hai mùa mưa nắng cùng những vạc rừng thông thẳng tít đến tận chân trời. Đà Lạt của tôi không quá hào nhoáng và to lớn, nhưng nó đủ bình yên để tôi tìm về sau những lúc mệt mỏi trong cuộc đời lắm bon chen này.


Hai từ quê hương đổi với mỗi con người chúng ta đều có chút gì đó thiêng liêng, sâu lắng lạ thường. Quê hương tôi không có những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, không có những dòng sông thơ mộng gắn liền với tuổi thơ, bên nước, con đò, quên hương tôi cũng không có những bãi biển cát trắng nước xanh, chim bồ câu tung cánh. Quê hương tôi chỉ đơn giản là những ngọn đồi nhấp nhô cùng hoa lá và rừng thông già bao quanh.


Đà Lạt vẫn thế, vẫn bình yên dù cảnh vật và con người đã đổi thay.

Quê hương là điều thiêng liêng nhất với mỗi con người và với nhà thơ Giang Nam cũng thế, ông yêu quê hương mình vì "có chim, có bướm", " có những ngày trốn học bị đòn roi". Còn với tôi, tôi yêu quê hương mình bởi những cánh rừng thông bạt ngàn, những lối đi ngập tràn hoa dã quỳ hoang dại, những buổi sớm mai yên bình với những màn sương ở giăng khắp lối.

Đà Lạt, nơi tôi sinh ra và trưởng thành, nơi vừa đủ sự bình yên để tôi quay về mỗi khi mệ mỏi bởi cuộc sống bon chen và áp lực. Nơi đây cũng vừa đủ nhộn nhịp nhưng không quá phô trương để lữ khách vấn vương mãi nối nhớ về lễ hội hoa, lễ hội mưa, lễ hội rượu Vang bên khách sạn Palace sang trọng, hay đơn giản là nổi nhớ về những món ăn đường phố hấp dẫn như sữa đậu nành, bánh tráng nướng, bắp nướng, khoai nướng trong những đêm đông buốt giá.


Tôi vẫn nhớ những ngày tháng từng là nữ sinh, mặc trên mình chiếc áp dài trắng, ngày ngày đến lớp vô tư ưu lo. Tôi yêu ngôi trường cổ kính với mái ngói đỏ mang tên nữ tướng dũng mãnh Bùi Thị Xuân. Yêu những hàng hoa Phượng Tím chớm nỏ vào những ngày cuối niên học. Yêu thay tà áo dài tung bay trong gió. Yêu những con đường hoa quỳ nở rộ hai bên, loài hoa có mùi hăng hắc, cánh vàng mỏng manh, chẳng hề kiêu sa, đài cát nhưng khiến bao tâm hồn yêu hoa phải thao thức, chờ mong để đến mùa gặp lại. Có lẽ hoa Dã Quỳ chính là sắc thái của xứ sở mù sương này, mộc mạc, giản đơn, không hào nhoáng nhưng lại khiến lữ khách không thể phai mờ trong ký ức.

                                                                  Những cơn mưa chiều lạnh buốt khiến con người ta gợi nhớ nhiều kỷ niệm.

Tôi yêu những cơn mưa chiều của phố núi, mưa lướt nhanh qua để lại không gian lạnh buốt và gợi nhớ nhiều hoài niệm, tâm trạng. Tôi yêu những buổi chiều đạp xe quanh hồ Xuân Hương dưới cơn mưa đầu mùa mà chẳng mặc áo mưa, để rồi sau đó lại co ro vì lạnh. Yêu những buổi chiều ngắm hoàng hôn bên hồ Tuyền Lâm thơ mộng, những giây phút đó bổng thấy lòng mình thật bình yên.

Tất cả những điều ấy hòa quyện thành một nỗi nhớ đến nao lòng nhưng đôi lúc tôi chẳng biết gọi tên. Bao năm qua, sự vật đổi thay, con người cũng vậy, chỉ có mỗi vẻ bình yên nơi đây là chẳng hề thay đổi. Đà Lạt vẫn thế, vẫn phủ đầy sương vào sớm mai, vẫn lập đông sau mỗi độ thu về. Và tôi, vẫn như ngày còn bé viết bài tập làm văn tả nơi mình sinh ra, vẫn yêu Đà Lạt tha thiết từ tận trái tim mình.


Description

Contact

Lolivi
Vietnam

Social