"... Có những ngày như thế, nằm vắt tay lên trán và nhắm mắt nhớ những con đường quanh co, những đồi thông mù sương, những mặt hồ tịch lặng, nhớ cơn mưa dầm tưởng biến cả thế gian thành rữa nát.Có những ngày như thế, Đà Lạt nghẹn đầy trong ý nghĩ".
Tôi đọc những dòng này trong tản văn“ Làm sao để trục xuất Đà Lạt trong đầu?” của nhà văn Nguyễn Vĩnh Nguyên mà thấy lòng mình như có gì đó rưng rưng, đồng cảm.Đà Lạt quê hương tôi - thành phố sương mù luôn bàng bạc không khí lãng mạn của đất trời, một lần đến rồi đi cũng để lại biết bao cảm xúc và hoài niệm.... Ở nơi ấy tôi đã có những khoảng trời ký ức tươi đẹp gắn bó suốt một thời thơ trẻ...
Đã tròn 4 năm kể từ ngày tôi xa Đà Lạt để bước vào thời sinh viên. Nếu không xa quê chắc có lẽ tôi sẽ không biết mình yêu Đà Lạt đến nhường nào. Có những ngày nghe chút thoáng lạnh tràn về giữa lòng Sài Gòn, tôi lại thấy nhớ Đà Lạt da diết. Đà Lạt của tôi không có những trung tâm thương mại hào nhoáng, những khu vui chơi náo nhiệt, những sự kiện chật cứng người. Đó là nơi của những ngôi biệt thự cổ kính nằm lặng lẽ giữa rừng thông vi vút, nơi của cỏ cây, đồi núi,dốc phố yên bình, không khói bụi mù mịt, không còi xe. Đó là những hiên nhà lác đác lá và hoa, những con đường thơ mộng, những cơn mưa chợt đến chợt đi, hàng cây chìm trong sương đêm và từng hạt bụi không khí của Đà Lạt như cũng được ướp vào chất thi vị, nhẹ nhàng. Suốt cả bốn mùa những màu hoa sẽ tô điểm cho thành phố thêm lãng mạn, những cô nữ sinh má hồng đạp xe trên phố, những cô cậu học trò hồn nhiên lúc tan trường.
Đó là thành phố của tình yêu. Tôi nghe người ta bảo khi nào tim đang lạnh mà cần chút hơi ấm thì người ta sẽ dắt nhau lên Đà Lạt, vì giữa cái lạnh ngập tràn trên phố, con người ta sẽ biết cách sưởi ấm cho nhau.Đà Lạt của tôi là thành phố với những món ăn đường phố thật đặc biệt, ly trà nóng hay tô mì Quảng mang đậm hương vị xứ sở, ly sữa đậu nành hay chén bánh mì xíu mại thơm ngon... giữa cái lạnh Đà Lạt những món ăn ấy sẽ làm ấm lòng và khiến người ta nhớ lâu hơn.
Bây giờ mỗi lần có dịp về Đà Lạt, tôi lại ùa ra phố để ngắm nhìn sự đổi khác của quê hương mình, sẽ hít thật sâu cho căng đầy lồng ngực cái không khí trong lành mát mẻ, để cảm nhận tình yêu Đà Lạt lớn lên trong tôi mỗi ngày. Có Đà Lạt tôi có một nơi thật bình yên để đi về.
Bài Viết: Nguyen Le Xuan - Hình ảnh: Trương Ngọc Thụy