Con đường cao tốc Lào Cai - Sa Pa mới đã giúp những người như tôi có đủ thời gian để leo trèo vào cuối tuần mà vẫn kịp thứ Hai đi làm. Chuyến xe xuất phát từ 8h tối thứ Sáu và đến Sa Pa vào sáng sớm thứ Bảy. Chúng tôi tranh thủ ngủ và tắm táp trước khi tập trung tại Trạm Tôn lúc 10h sáng để xuất phát.
Nơi tập trung để lên đường leo Fansipan. Có lẽ cũng háo hức và lo lắng như nhiều người đi lần đầu, chúng tôi đã tập leo cầu thang trước đó cả mấy tuần để chờ đến ngày hôm nay. Đường vào xuất phát bắt buộc phải qua một cổng điểm danh của kiểm lâm để đảm bảo an toàn cho rừng núi ở đây. Chương trình leo núi sẽ chia làm nhiều chặng, trong đó chặng đầu đi mất khoảng 1h30 - 2h đến mốc 2.200m, và buổi chiều đi thêm ba đến bốn tiếng để đến mốc 2.800m. Ngày hôm sau sẽ đi tiếp lên đỉnh 3.143m và quay về 2.800m trong buổi sáng, buổi chiều đi hết bốn tiếng để về Trạm Tôn kết thúc hành trình.
Chặng đường đầu tiên dành cho những người chân yếu tay mềm
Theo một hướng dẫn trên mạng, cả đoàn của tôi nghĩ rằng so với chặng Sỉn Chải và Cát Cát chắc là đoạn này cũng vừa miếng, được thêm sự tư vấn của nhà Tour họ Lý gốc dân tộc Kinh ví việc leo từ Trạm Tôn cũng chỉ bằng leo Yên Tử với Tây Thiên nên cả đoàn yên tâm lắm, một số anh trai còn thoáng nghĩ trong đầu sẽ nhiệt tình giúp các em gái trong đoàn vượt qua khó khăn này.
Và khi cả đội leo đến mốc 2.200m thì dường như niềm tin chiến thắng hiện lên khuôn mặt của toàn đoàn. Chặng đầu tiên sẽ đưa các bạn đi xuyên một cánh rừng nguyên sinh rất lãng mạn, đi dọc theo một con suối róc rách thơ mộng với những cây hoa tím rực một góc rừng, dưới mặt đất là những rễ cây chằng chịt đã tróc vỏ bởi những bước chân thám hiểm nhiều lần.
Lấp lánh trong những tia nắng sáng là những cây cổ thụ, cây hoa, và lá vàng, xanh tuyệt đẹp trong gió. Với những ai chưa từng tập luyện thì leo được đoạn thứ nhất cũng mệt đấy nhưng không phải đối tượng của chúng tôi, những người nghiêm túc tập leo 20 tầng nhà mỗi ngày.
Cả đoàn háo hức khám phá cánh rừng nguyên sinh. Kết thúc chặng đầu tiên, chúng tôi dừng chân tại cao độ 2.200m, ở đây có 3 căn nhà tôn để người leo núi dừng chân ăn và nghỉ trưa trước khi bước vào chặng thứ hai lên mốc 2.800m. Chúng tôi sẽ có cả buổi chiều để leo và chỉ cần thêm vài trăm mét nữa là đến điểm mốc thứ hai, một số thành viên trong đoàn rất hào hứng chỉ muốn đi ngay, bắt đầu xuất hiện tư tưởng ganh đua về đích, mà như một người trong đoàn ví von tình hình đang giống với bệnh thành tích của nước nhà.
Chặng thứ hai: Không còn gì để nói
Không còn gì để nói vì thực sự chặng đường này quá mệt. Các thành viên nhiệt tình cũng phải "lạnh tình" vì cái đoạn hai khó nhằn hơn tưởng tượng. Chúng tôi chợt nghĩ có khi người viết tư vấn chỉ dẫn chỉ đi đoạn một rồi về luôn nên mới có cái lời bình dành cho "Phụ nữ có thai và cho con bú", còn đoạn mà mọi người bảo chỉ cách mốc 2.800 có vài trăm mét chiều cao, nó ngốn không biết của đoàn bao nhiêu năng lượng, mồ hôi và cả sự lo lắng không hề nhẹ. Vì thế, những người dẫn đường là cứu tinh cho những ai nhỡ mang balo nặng.
Chặng đường này có những con đường đốc đứng cả lên và xuống, phải đi trên những sống lưng núi với những con gió mạnh thổi nghiêng cả người chỉ muốn đẩy bạn xuống vực (may mà có tay vịn), bạn sẽ không chỉ dùng chân mà phải cả hai tay để bám víu vào những rễ cây, hốc đá dọc đường. Có những chỗ khó, người ta phải làm sẵn cầu thang sắt cho bạn leo lên...
Đổi lại cho những khó khăn, gian khổ không thể tả hết là một tầm nhìn cao hơn, từ đây bạn đã có thể nhìn được sự bao la hùng vĩ của núi rừng, từng lớp lớp núi bao quanh cho chúng tôi thấy mình nhỏ bé thế nào. Những gốc cây cổ thụ qua hàng trăm năm sương gió giờ chỉ còn là những khúc gỗ lũa đen bóng uy nghi giữa núi rừng hùng vĩ, tôi chỉ muốn hét to lên "Tôi đã ở đây" nhưng lại sợ chúng nó bảo mình dở hơi nên lại thôi, đánh len lén làm một bãi kỷ niệm rồi đi tiếp.
Sau 4 tiếng vật vã, lo lắng, cuối cùng chúng tôi cũng bò, lết, được đến trạm 2.800m và không thể tưởng tượng được làm sao sẽ lên được đỉnh vào ngày mai. Toàn bộ nhà trạm thơm nức mùi băng dán và kèm thêm những tiếng rên rỉ do rã rời cơ thể.
Lên cao, thời tiết trở nên rất lạnh, gió mạnh rít rầm rập ngoài cửa, ai cũng co ro rét run khi bước ra ngoài, không nước nóng, không điện, chúng tôi bắt đầu lo lắng sẽ có người bị ốm. Chỉ có những người dân tộc thiểu số là bình thản, vẫn chân đất, vẫn thênh thang, mặc dù trên lưng mỗi người là 30- 40kg theo đoàn từ dưới lên, cả đàn ông và đàn bà tíu tít nấu nướng, đun nước cho những phượt thủ đang rên xiết trong phòng.
Trời chuyển dần sang tối, những thành viên chậm chân cũng đã dần mò về được với đại gia đình, hoàng hôn dần buông tạo nên một vầng sáng màu hồng tuyệt đẹp ở cuối chân trời và khi bóng đêm đổ xuống thì bỗng nhiên bầu trời bừng lên những ngôi sao lấp lánh như chưa từng được tỏa sáng, lúc này mọi người như quên hết sự mệt mỏi và đau đớn để thưởng thức một bữa tiệc ánh sáng chưa từng thấy được ở những cao độ 20- 25 tầng mặt phố.
Một bầu trời đầy sao như một bữa tiệc ánh sáng. Bên cạnh đó, vì mệt và đau nên toàn bộ các phượt thủ giục nhau đi ngủ sớm để chuẩn bị cho một ngày mai chinh phục đích cuối cùng.