Có lẽ Đà Lạt luôn có một chút buồn, một chút tĩnh lặng trong mắt mỗi người. Dù chỉ thế thôi, nhưng chừng đó cũng đủ để những kẻ trót lạc bước đến đây không khỏi vấn vương trong lòng.
Những tình khúc cà phê
Điều chắc chắn đến 90% người đi du lịch Đà Lạt đều đã thử qua chính là nhâm nhi một tách cà phê ở phố núi vào buổi sáng. Nhưng để thưởng thức cà phê đúng chất thì cà phê Tùng mới là một trong số ít các quán có thể làm người ta nhớ mãi. Dù nằm ngay khu Hòa Bình, nhưng cà phê Tùng lại sở hữu một sự bình yên đến lạ. Khách đến đây thường không nói nhiều, cũng vắng bóng hẳn những chiếc điện thoại di động đời mới, mà ở đó là những điếu thuốc cháy dở trên tay cùng sự yên tĩnh đến lạ. Nghe Nhật Ngân với bài “Tôi đưa em sang sông”, mùi cà phê phin hương thoang thoảng, lặng lẽ đưa mắt ngắm từng dòng người qua lại, cảm giác mọi thứ như chậm rãi vô cùng.
Những con hẻm dốc thẳng đứng
Du lịch Đà Lạt, hẳn bạn sẽ bị bất ngờ bởi thành phố không chỉ có sự xuất hiện của cột đèn giao thông, mà còn bị choáng ngợp bởi những con hẻm dốc cao hút. Nếu đã đi lạc vào những con đường nhỏ chỉ có xe máy chạy vừa này, càng chạy sẽ thấy dốc càng lên cao. Cách tốt nhất là hỏi những người dân ở đó, họ sẽ dẫn bạn ra bằng con đường dễ đi nhất. Dù vậy nhưng những ai đã từng đi lạc một lần như thế, chắc chắn sẽ có cơ hội thu Đà Lạt vào trong tầm mắt và thầm ước mình được lạc một lần nữa.
Thưởng thức bánh tráng nướng ở Đà Lạt
Đà Lạt vốn nổi tiếng với món bánh tráng nướng ngon tuyệt. Tuyệt vời hơn nếu du khách thưởng thức bánh tráng vào buổi tối ở chợ. Hơi nóng tỏa ra từ than nướng bánh, mùi vị quyện hòa của trứng, thịt, mỡ hành, ruốc hòa sẽ dễ dàng khiến những người dù chỉ đi ngang qua cũng không thể kiềm lòng. Bánh tráng nướng ngoài chợ vừa ăn vừa nơm nớp lo trật tự đến đuổi, nhưng điều đó chẳng nhằm nhò gì so với sức hút khó cưỡng từ món “pizza Việt Nam” nổi tiếng này.
Cung tơ chiều
Đây không chỉ là một quán cà phê, nhất là đối với những người yêu thích và bị nghiện bởi giọng hát của bà chủ quán. Đến đây, điều đầu tiên bạn sẽ bị bất ngờ bởi nội quy rất khắt khe của quán. Không điện thoại, không chụp hình, không ghi âm, không được nói chuyện lớn hơn tiếng nhạc (mà tiếng nhạc thì không được lớn cho lắm), không được hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Những người vi phạm quy định kia sẽ phải rời khỏi quán ngay lập tức.
Nhưng thứ khiến người ta tò mò kéo đến đây mỗi tối chính là giọng hát của “người đàn bà điên”. Bà thuộc gần hết các ca khúc của Trịnh Công Sơn, Phạm Duy, Lan Phương, Võ Thiện Thanh và vô vàn những nhạc sĩ nhạc trữ tình khác. Với cây đàn guitar trong tay, có những đêm bà hát say sưa khiến người nghe quên lối về. Cũng có khi, bà chẳng hát bài nào vì “không có hứng”. Cô con gái của bà, cô bé phục vụ quán cà phê cũng có một giọng hát trong vắt như suối đầu nguồn. Nếu có cơ hội được thưởng thức một lần, bạn sẽ lặng người trước giọng hát quá đỗi hay đó.
Tiếng phong linh nơi Thiền viện trúc lâm
Bước vào thiền viện trong một buổi chiều vắng khách, Trúc Lâm như một cõi hư không xa lạ nào đó. Những điều phiền muộn, lo toan đều được trút bỏ khi bất chợt nghe thấy tiếng chuông gió vang lên. Phong linh đánh từng tiếng rất đều, lúc trầm lúc bổng, không chút do dự, hòa cùng tiếng chuông của sư thầy trong chánh điện. Dường như cả hai đang cùng nhau hòa ra một bài hát ca ngợi Đức Phật, vang đến tận cùng. Người đến vãng cảnh chùa có lẽ phần nhiều là vì muốn thưởng thức bài hát ấy. Hóa ra, lọt thỏm giữa những rừng thông bạt ngàn lại tồn tại một nơi “vô thường” đến thế.
Hàng hoa dã quỳ vàng ruộm hai bên đường
Tầm khoảng tháng 9 đến tháng 11, vào độ cuối thu, chính là mùa dã quỳ khoe sắc. Dã quỳ thực chất là một loài cúc dại mọc ven đường. Dù thế nhưng cứ đến thời gian ấy, loài hoa dại đấy lại chứng tỏ một sức sống vô cùng mãnh liệt. Suốt quãng đường từ Bảo Lộc lên Đà Lạt, không khó để bắt gặp cảnh dã quỳ nở vàng mọc hai bên đường rất dễ khiến người ta xao lòng. Càng gần đến Đà Lạt, dã quỳ lại càng dày đặc hơn như đang dang tay chào đón người con xa quê trở về nhà. Cái cách mà dã quỳ vùi mình ôm lấy những con đường phố núi rồi lại biến mất như chưa xuất hiện bao giờ khiến cho người ta nhớ mãi. Để rồi lại khiến bao kẻ lữ khách cứ lẩm nhẩm mãi câu: Ước gì được quay lại? Ước gì, ước gì…
Lang thang nắm tay người nào đó đi ven đường
Đà Lạt về đêm không có nhiều nơi để chơi ngoại trừ ăn uống, thế nên, nếu được khoác tay một người nào đó lang thang qua những con đường của Đà Lạt là điều mà ai cũng muốn nhất khi đến. Đà Lạt được mệnh danh là thành phố tình yêu đều có lý do của nó. Một người chưa phải tình nhân, nhưng đi dạo cùng mình một vòng bờ hồ Xuân Hương dễ khiến người ta xao xuyến và nảy sinh tình cảm. Để rồi một ngày nào đó khi nhắc lại, người ta vẫn nhớ nhung từng cử chỉ, ánh mắt lúc ấy đã khiến tim mình loạn nhịp.
Chừng đó liệu đã đủ để bạn thôi thúc lên đường du ngoạn Đà Lạt - xứ sở ngàn hoa hay chưa? Bạn nghĩ sao, nếu hè này tranh thủ đi Đà Lạt giải nhiệt cơn nóng?
Chúc bạn sẽ có chuyến du lịch Đà Lạt thật đáng nhớ!