Có nhiều lý do để người ta dành tình cảm sâu đậm cho những nơi mình đặt chân đến. Người thì mê mẩn vẻ đẹp thuần khiết của thiên nhiên thơ mộng, kẻ đắm say bởi những món ăn ngon hay cái tình đôn hậu, mến khách của người dân bản xứ. Tôi – kẻ lữ hành đơn độc cũng trót yêu một nơi như thế – Ninh Thuận, mảnh đất có cái nắng, có cái gió, có những con đường chạy thẳng vào tim.
Tôi đến Ninh Thuận vào một ngày hè nắng cháy. Xứ sở “nắng như rang, gió như phan” đón kẻ lữ hành bằng cái nóng đến tê người. Thoạt đầu, hẳn nhiều người sẽ cảm thấy khó chịu với thời tiết khắc nghiệt nơi đây, nhưng có lẽ, điều đó chẳng đọng lại lâu vì bận đắm say cảnh sắc và tình người Ninh Thuận.
Ninh Thuận giàu nắng, giàu gió nhưng chính cái nắng, cái gió đó đã tạo nét duyên riêng. Trong những buổi chiều lộng gió, bầu trời phảng phất những tia nắng dịu nhẹ cuối ngày, khung cảnh thấp thoáng dãy núi trùng điệp phía xa xa, những chú cừu nhởn nhơ gặm cỏ, những cánh chim bay lượn vun vút trên bầu trời bao la dường như sẽ mang bạn đến với vùng đất mới – ngỡ như đặt chân đến thảo nguyên mênh mông ở phương Tây xa xôi.
Là giống cừu đặc trưng chịu nóng ở xứ nhiệt đới nên dẫu thời tiết có nắng nóng như đổ lửa thế nào, bạn cũng sẽ thấy những đàn cừu vẫn thơ thẩn trên đồng, thi thoảng lặng lẽ gặm cả những lá xương rồng đầy gai. Ngay giữa cái nắng gió đó, lại có những thứ nhỏ nhắn đến xinh yêu luôn tươi vui giữa mảnh đất khô cằn. Khung cảnh man mác mang đến cho người lữ khách phương xa những nỗi niễm cảm xúc khó tả.
Cái nắng Ninh Thuận còn tăn lăn trên sóng biển xanh, quyện vào nhau thành một màu bàng bạc. Và… nếu ai hỏi cung đường ven biển nào đẹp ở đất Việt, tôi sẽ trả lời đó chính là cung đường ven biển ở mảnh đất Ninh Thuận. “Cưỡi ngựa sắt” băng băng trên cung đường này, bạn sẽ được ngắm bức tranh thiên nhiên đẹp mê hồn, dừng chân khám phá, trải nghiệm những điều thú vị và tận hưởng một hành trình đáng nhớ.
Cung đường uốn lượn theo bờ biển ấy còn dẫn lối đưa bạn đến biển Ninh Hải hay Hang Rái – nơi bạn sẽ được tận mắt trông thấy những khối san hô đẹp mê hồn cùng với những mỏm đá kỳ vĩ và cả vịnh Vĩnh Hy bao la mênh mông xanh biếc một màu. Suốt hành trình, từng cơn gió thổi bạt vào tai, mang theo cái hương vị mằn mặn của biển khơi nghe sao mặn chát. Ấy vậy mà thương, mà nhớ, mà sao xuyến không thôi.
Dù là mảnh đất đầy nắng và gió, khắc nghiệt đến vô cùng thì Ninh Thuận cũng đã đánh cắp trái tim tôi. Những thước phim, những hình ảnh có đẹp đến đâu chăng nữa, sao trọn vẹn bằng một lần đến với nơi đây, sống trọn từng ngày, trọn yêu thương. Sau này, khi kể về đất và người Ninh Thuận, tôi vẫn nhớ mãi về một mùa nắng cháy, loang lổ những ký ức vụn vặt tuổi thanh xuân.