Mưa Đà Lạt không có cái loáng thoáng của cơn mưa rào lất phất. Đã mưa là nồng nàn, là ào ạt, là chảy tràn ngập phố, là lốc bốc bong bóng phập phồng dường như vô tận...
Mưa Đà Lạt không như những cơn mưa phố thị như ở Sài Gòn. Từng hạt mưa to, trong như ngọc, không vẩn bụi. Mưa mang mùi thông xanh ngái, nùi đất bazan nồng nàn, rừng rực.
Mưa Đà Lạt như một khúc nhạc giao hòa giữa tâm hồn và người nghệ sĩ. Ảnh: Thuy Truong Ngoc
Mưa ở Trại Mát thơm mùi rau củ, mùi lá sú dập nát, mùi hành hoa ngan ngát; mưa ở hồ Xuân Hương nưng nức mùi cá tanh, mùi tảo xanh hăng hắc; mưa trên đèo có mùi thơm lừng của đá, của hơi đất phả ra; mưa trong quán cafe lại có mùi ẩm ướt của quần áo và hương cà phê moka đậm đặc. Không ít người còn nghe thấy cả trong mưa Đà Lạt mùi hương của tóc, của làn da khét nắng tràn đầy sức sống của dân phượt; hoặc mùi hương riêng biệt từ đôi môi của người bạn đồng hành đang co ro thả hồn theo mưa, say đắm với mưa trong một góc nhỏ ấm áp bất chợt nào đó...
Đà Lạt bây giờ mưa rồi mưa
mưa khơi nổi nhớ xa mịt mờ
mưa xô ngày tháng vào quên lãng
mưa đẩy hồn ta dạt xa bờ...
Đà Lạt mưa rồi mưa về đâu
Sông xa có nhớ suối khe đầu
ngày mai biển có làn sương sớm
thấm lạnh hồn ta lặng đá sầu
Đà Lạt mưa rồi mưa về đâu
về trong ký ức xa xôi nào
người đi mang nắng về bên ấy
để lại tôi mưa giữa chốn này
...
Mấy ai biết bài hát này (Mưa Đà Lạt) là tác phẩm của một vị tu sĩ hồn đã bay cao nhưng lòng còn quyến luyến trần gian lắm vậy!
Những cơn mưa Đà Lạt, bất chợt đến bất chợt tan... Ảnh: Thuy Truong Ngoc
Một ngày nọ, nghe chính tác giả ôm đàn ghi ta và hát “Mưa Đà Lạt, mưa rừng chiều, mưa thật nhiều, mưa nói dùm ta biết bao điều...”, chợt hiểu con người dù là ai đã sinh ra ở chốn này rồi thì lòng cũng luôn nặng nợ với trần gian lắm lắm.
Hữu Nguyên