Mở màn, đi lạc.
4h sáng, chuyến xe xuyên đêm dừng lại ở ngã ba Tạ Hine khi chúng tớ còn đang ngái ngủ. Trong khi ngồi đợi anh Cường đánh xe ra đón, cả bọn tranh thủ lót dạ phở xào 25k ở quán nước mở cửa sớm. Nhà anh Cường ở ngay chợ Đà Loan, cách ngã ba tầm 30km, tại đây bạn có thể ăn sáng, mua nước, 1 ít đồ ăn vặt nếu cần, rồi lên xe để đến điểm cách bìa rừng tầm 5km.
Vừa xuống xe vì ko thể qua 1 ổ khủng long lầy lội, cả bọn tót lên được xe máy cày của người dân đi làm rẫy. Đường đi cực xấu, toàn sình, xe máy cày chở hơn chục con người oằn mình quặt quẹo, mấy lần nghiêng xe tưởng ngã tới nơi, nhờ tay lái hết-sức-lụa của bác tài mà cũng vượt qua.
Đến rẫy, mấy anh rẽ vào đường khác, cả bọn đành xuống cuốc bộ, làm bạn đồng hành với 2 đàn trâu to đen hôi, đi tầm 1km thì đến 1 ngã ba, quẹo phải để đi theo lối tắt
Đến đây, theo như trong bản đồ và hỏi thăm đường, mình quẹo phải băng qua con đường tắt để đến nhà hoa giấy, ngờ đâu mình dẫn mọi người đi lạc!
Khi bạn rẽ phải để đi tắt, sau vài bước chân thì gặp 1 ngã 3 (nhỏ), hãy tiếp tục đi theo con đường đất cùng màu, băng qua 1 rẫy cafe nhỏ là đã đến con đường vào nhà hoa giấy. Đừng như mình nhé, dẫn mọi người đi thẳng vào rừng, băng ruộng băng cỏ, đi theo đường chim bay, dù trên map chỉ dẫn chỉ còn 500m sẽ đến nhà hoa giấy nhưng không thể đi tiếp vì gặp con suối to, phải quay lại.
Ngôi nhà có cây hoa giấy tim tím thật to, nằm 1 mình 1 cõi giữa khoảng trời xanh ngát, bên cạnh là đám ngô cháy vàng sau vụ thu hoạch, có có con trâu thanh thản gặm mớ cỏ non ngó mắt nhìn mấy con người ở đâu vừa đến.
Qua nhà hoa giấy, tụi mình gặp 1 ngã ba, quẹo phải nha, đi qua 1 cái cầu gỗ to, là đã đến bìa rừng và cột mốc BQL rừng (nhóm mình ko thấy cái cột mốc này). Tiếp tục đi thẳng theo lối mòn, bạn sẽ đi qua 1 cái cầu nhỏ khác, gặp 1 con suối chạy ngang, chân ai dài thì lội thẳng qua, còn chân ngắn như chúng tớ thì tìm lối gần đó, nhớ thăm dò độ lún của cát và sình, kẻo ướt giày như một số đứa trong hình.
Từ đoạn này, dốc bắt đầu xuất hiện, leo mòn mỏi vẫn chưa thấy đỉnh dốc, có khi vừa hết con dốc này lại có con dốc khác chồng lên, bao mệt!
Trên đường đi, cả bọn gặp khá nhiều người dân đồng bào đi đốn gỗ trên mấy chiếc xe oách xì dầu, vượt đồi băng suối ngon ơ. Không biết có nên gọi họ là lâm tặc hay không, nhưng họ thân thiện, chỉ đường, trò chuyện vui vẻ, không hề có ý đồ gì xấu như một số nhóm đã từng gặp (nghe nói phong phanh). Có họ, con đường bớt vắng vẻ, núi rừng đỡ hoang vu.
Vì xuất phát hơi trễ (tầm 8h) với thể lực tầm trung nên đến 1h trưa chúng tớ mới dừng ăn trưa sau khi vượt qua điểm dừng chân quen thuộc của người đi rừng. Sẽ có vài ngã rẽ, mình cứ theo đường có vết xe mới mà đi theo là đúng phóc. Ra khỏi rừng thông, cả bọn nhảy tưng tưng như trẻ con khi nhìn thấy những quả đồi trọc trải dài trước mắt.
Đi giữa thiên đường cỏ may
Bao nhiêu mệt mỏi của nửa ngày đường tan biến trong phút chốc vì cảnh đẹp nơi đây thật sự rất rất ...tuyệt vời!!!
Đồi xanh nối tiếp đồi xanh
Cỏ mây rợp kín đất
Trời xanh xanh
Mây trăng trắng
Nắng vàng
Thông reo.
Đến 4h30, cả bọn đến quả đồi cỏ may cuối cùng, quyết định cắm trại trên đỉnh đồi - vị trí xuất sắc nhìn bao quát cảnh vật - thay vì đi đến quả đồi cuối cùng như trong lịch trình trước đó.
Cả bọn chia làm 2 tốp, mấy ông nam thì đi kiếm củi, còn chị em bánh bèo dựng lều chuẩn bị đồ ăn. Đêm ngàn sao trăng sáng trên đầu, gió thổi tứ phía khiến đám lửa quặt quẹo, thế mà nước vẫn sôi, mì vẫn chín, rau mầm hái dọc đường vẫn ngon lạ. Mấy cây củi cháy giòn tan nhờ mấy cục cồn mang theo, sẵn tiện cả bọn gom rác đốt sạch, khỏi phải mang nặng trên đường về.
8h, lều ai nấy nằm, trùm kín mít chân tay, lôi cả áo mưa ra mặc nhưng vẫn còn thấy lạnh, đủ biết nhiệt độ xuống thấp như thế nào. Gió thổi, sương rơi, đọng thành nước ướt cả lều, không giữ ấm thì khó mà ngủ qua đêm
Đêm giữa đồi trọc, gió lạnh vờn 2 chiếc lều như trêu chọc những con người đang cố tìm giấc ngủ sau 1 ngày cuốc bộ, vậy mà điều đó chẳng làm chúng tớ bận tâm. Vì trong cơn ngủ chập chờn, vẫn thấy mình đang hạnh phúc lắm khi có lũ bạn thân nằm ôm sát nhau...
Ngọn đồi cuối cùng, suối lớn, rừng thưa
Sáng, mặt trời không chịu ló dạng rực rỡ, cứ núp lùm ở mấy đám mây làm cả bọn hơi bùn tẹo (âu cũng do định mệnh), bù lại cảnh vật đẹp rạng rỡ khiến buổi sáng hôm ấy là buổi sáng đẹp nhất trong năm! Ở phía con đồi vừa đi qua, có một nhóm khác cũng cắm trại qua đêm mà cả bọn không ai để ý, la hú í ới gọi nhau nhưng xa quá, đành ở xa đoán xem tụi nó đang làm gì.
Tranh thủ ăn sáng, dọn dẹp, chia đồ đạc, 7h cả bọn xuất phát hướng về Phan Dũng. Lại mém đi lạc vì men theo con đường mòn trên đỉnh, thế là lục tục quay lại con đường chính ở dưới chân đồi, nơi có dấu bánh xe mới cóng. Từ đây, đồi không hẳn “trọc” vì cây mọc cao, xen lẫn cỏ mây, xen lẫn tre trúc, đường đi trơn trượt vì sình và rêu bám trên mặt đất, không thể né việc chụp vài con ếch mua vui cho nhau!
Có khá nhiều dấu vết cắm trại của những đoàn đi trước để lại gồm rác nilong, chai nhựa, đám củi cháy...trong đó có hình ảnh khá ghê rợn là da thú nằm trên đống than, không rõ là heo hay khỉ, chỉ biết khấn nammoadidaphat rồi đi tiếp.
Tiếp tục leo dốc và đi xuyên rừng sau 2h đồng hồ, cả bọn đến được đỉnh dốc Dầu và ngọn đồi trọc cuối cùng cao chót vót, ở dưới nhìn lên đã thấy quải chè đậu. Lối mòn ở quả đồi cuối này cũng nguy hiểm hơn vì nhỏ và trơn, nếu không cẩn thận thì địa ngục ngay dưới chân.
Đến hơn 10h, cả bọn dừng nghỉ chân, tranh thủ nạp năng lượng nhanh bằng socola, bánh quy, bánh mì vì xác định phải gặp suối lớn thì mới ăn trưa. Đường đi lúc này không quá rõ ràng, quanh qua quẹo lại hơi rối nhưng chỉ cần bám theo đường chính + maps thì sẽ đi đúng hướng. Qua hết lối mòn bằng phẳng thì đến đoạn đường mòn suối chảy (ko có nước, khô queo, toàn đá và cát nhỏ) Lúc đi trên đường này, cả bọn cũng hơi hoang mang vì không thấy vết bánh xe nhưng chỉ có 1 con đường chính là nó, vậy nên cứ dấn bước đi tới. Những mạch nước nhỏ bắt đầu hiện ra và con suối dần hiện rõ, báo hiệu hướng đi chính xác. Tầm 12h, cả bọn đến địa điểm suối lớn, tấp vào nấu mì ăn trưa và nghỉ ngơi.
Dọc theo suối lớn 1 đoạn là rừng thưa bên kia con suối, cả bọn lại lột giày lội qua và một lần nữa ngơ ngẩn với vẻ đẹp tự nhiên của rừng Phan Dũng
Đoạn này, hết rừng thưa rồi đến rừng trúc, rồi lội suối, rồi lại rừng thưa, cứ thế nối tiếp nhau 1 quãng đường dài. Đến 1 đoạn nọ, đang lơ ngơ xác định hướng đi, cả bọn gặp 3 người đồng bào đi rừng về, thế là bám theo họ để ra bìa rừng. Ngờ đâu họ đi quá nhanh, hình ảnh Dương Quá Cô Long bay pặc pặc ở Fanxipang được tái hiện rõ ràng, cả bọn bám theo không kịp, thế là đành phải chờ nhau và mất dấu. Lối đi ở đoạn cũng không quá khó, hay gặp những đoạn mùn cưa, chặt cây, rác ...nên không ngại đi lạc. Maps có định vị thị trấn Phan Dũng nên cứ theo hướng chỉ dẫn để ra bìa rừng. Trên đường đi sẽ gặp 1 ngã tư nhỏ, đi thẳng, gặp suối, lội qua, tiếp tục đi thẳng là sẽ tới bìa rừng! Thú thật, mừng hết lớn, nỗi lo đi lạc được dẹp qua 1 bên, dù đã hết sức nhưng cũng ráng lết cho hết con đường!
Sóng điện thoại ở bìa rừng chập chờn, gọi anh xe ôm ở Phan Dũng không nghe máy, buồn cả dòng sông, lại chẳng có xe nào để quá giang, thế là cả bọn lặt lè đi bộ gần cả tiếng để đi tới ủy ban Phan Dũng, gọi xe taxi gọi từ Liên Hương lên đón, giá 700k 2 chiếc 4 chỗ. Anh tài vui tính hỏi thăm các em từ đâu lên, khi biết chúng mình đi bộ từ Lâm Đồng xuống, ảnh “á đù” ngay lập tức! Từ Phan Dũng về Liên Hương chưa đến 30km, giá taxi 11,5k/km nên bà con tính ra mà deal giá nhé!
Về tới Liên Hương, anh tài chở qua quán quen hay ăn, nằm gần bệnh viện Tuy Phong. Đồ ăn không quá ngon nhưng đủ no bụng là được, sẵn tiện ghé qua quán nước gần đó ngồi ăn trái cây sinh tố 10k rồi lên xe trung chuyển của Đông Hưng để về bến. 9h xe chạy, 3h30 về tới Sài Gòn, về với văn minh hiện đại, về với thực tại.
Ngay từ những lần đầu tiên đọc và xem hình ảnh về cung trekking này, mình đã biết rằng mình sẽ đặt chân đến nơi đó, mình phải đến nơi đó, cảm giác giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên! Thế rồi mình lên kế hoạch, kêu gọi “bầy đàn” và dấn bước, mần theo tiếng gọi con tim. Chúng mình đi, chỉ để trở về!
Một vài thông tin hữu ích
- Link lịch trình và tracklog:
- Tên offline maps: Maps.me
- Với những người đã từng leo núi hoặc chưa từng leo núi, thể lực đều quan trọng như nhau. Bài tập đơn giản nhất để giãn cơ là đứng lên ngồi xuống, nhảy cóc 30 lần/ngày, đứng bằng mũi chân để bàn chân chịu lực lúc xuống núi. Tập 2 tuần trước ngày đi.
- Các nhóm trước uống nước suối, tuy nhiên vì ở đây từng rải dioxin + nguy cơ đau bụng ỉa chảy từ nước suối nên theo mình các bạn nên mang đủ nước, 5l/người, đủ cho cả nấu mì. Tất nhiên nặng vai, nhưng giữa núi rừng hoang vu, an toàn vẫn là yếu tố hàng đầu
- Tối rất lạnh và ẩm ướt, nên mang tấm lót lều, áo ấm, tất..mọi thủ đoạn giữ ấm để ngủ ngon
- Nghe anh Cường nói có vắt, nên chuẩn bị thuốc deep để bôi lên tất, quần..những chỗ vắt dễ bám (không phải bôi vào da). Nhóm mình chưa được “diện kiến” nhưng phòng ngừa vẫn hơn.
- Lúc qua suối, đừng nghĩ mình là Triển Chiêu có thể đạp đá bay qua suối, vì có kẻ đã nghĩ như vậy và kết quả ướt giày (ko chỉ 1 lần)
- Cồn dễ cháy, tiết kiệm thời gian đốt lửa, lửa yếu chỉ cần quăng cồn vào là chúng ta lại hân hoan vui vẻ. Có lửa, bạn sẽ nấu mì, đốt rác, sưởi ấm, nói chung đã lắm!
- Đừng để lại gì, ngoài những dấu giày. Đừng lấy gì, ngoài những bức ảnh. Đi, là để trở về, nhé!