Không phải sự điêu tàn, đổ nát bởi Taliban hay các thế lực quân sự ngoại bang, Afghanistan qua những bức ảnh của nhiếp ảnh gia người Pháp Francois Pommery chụp từ năm 1969 – 1974, đó là một quốc gia bình yên, thân thiện và hạnh phúc. Rất nhiều độc giả từng ở Afghanistan đã nói rằng, những gì xảy ra với đất nước này là thảm kịch tồi tệ nhất mà họ từng chứng kiến.
Bức ảnh chụp bên ngoài khách sạn Spinzar, Kabul, một phụ nữ ăn vận kiểu Tây đi bộ trên đường phố. Ông Pommery đến Afghanistan năm 1969, và quay trở lại đây cùng vợ và bạn bè năm 1974. “Chúng tôi quay lại và dường như không có gì thay đổi ngoài việc đức vua bị phế truất và thay vào đó là một thủ tướng, lúc đó là thủ tướng Maoud”. Hai phụ nữ trong trang phục che kín toàn bộ mặt và cơ thể đang lại gần một chiếc xe ngựa ở thành phố Hérat – thành phố lớn thứ 3 của Afghanistan. Hiểu biết được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Một ông lão đang chỉ cho cậu bé cách sử dụng khung cửi. Một cậu bé trên đường phố Hérat – thành phố ngập tràn ánh nắng tạo cho nhiếp ảnh gia cảm giác dễ chịu, thoải mái. Cặp vợ chồng lớn tuổi ở làng Waigal, quận Want, tỉnh Nuristan năm 1969. Một cặp vợ chồng khác cũng ở làng Wagal năm 1969. Người làng khá thân thiện và rất thích pose trước ống kính máy ảnh. Nhiếp ảnh gia Francois Pommery đã bắt xe đi từ Pháp sang Afghanistan bằng tiền học bổng thời sinh viên năm 1969. Người Nuristan sống trong những căn nhà gỗ sơ sài trên độ cao khoảng 1.800m. Dân Nuristan được cho là có dòng dõi Đại Đế Alexander, một số người có tóc vàng, mắt xanh. Một người dân bản địa nằm nghỉ dưới ánh nắng. Mặc dù là một khu vực khó tiếp cận, song sau khi bạn bè từ Nuristan trở về và mô tả rằng đó là một vùng đất xinh đẹp, thì nhiếp ảnh gia quyết định sẽ thực hiện một hành trình tới đây. Ông kể rằng, có nhiều đoạn đường phải đi bộ hoàn toàn bởi đó là những thung lũng không phương tiện nào đi vào được. Không những khó tiếp cận về mặt địa lý, vào năm 1965, nhiều bạn bè của Pommery đã bị trả về nước bởi bạn cần phải được cấp phép đặc biệt để vào Nuristan. Nhiếp ảnh gia cho hay ông được đối đãi tử tế ở bất cứ nơi nào ông tới. Trong hình là một người thợ thổi thủy tinh. Một tiệm sửa chữa xe ở bên con đường bụi bặm tại Bamiyan. Một cảnh tượng thôn dã rất đáng yêu có hoa quả bày bán ven đường và hai bên đường là những hàng cây xanh. Những ngôi nhà nằm dưới chân đồi trọc ở Kabul. Pommery cho hay, ông đã được trực tiếp trưởng làng tiếp đón trong một ngôi nhà dành riêng cho du khách ở Nuristan. Một cửa hàng bán thịt ở Hérat. Sự đối lập giữa các phương tiện vận chuyển hiện đại và thô sơ. Đường phố ở Kabul rất thân thiện với đồ gia dụng bày bán ở các nhà ven đường và những người đạp xe thảnh thơi trên phố. Pommery cũng phát hiện ra một khu vực có cảnh quan tuyệt đẹp gồm núi sa mạc và hồ nước trong như ngọc. Nhiều người cho rằng, Nuristan là một vùng núi nhếch nhác, và nguy hiểm. Song Pommery lại không nghĩ vậy. Trong lần quay lại Afghanistan, nhiếp ảnh gia Francois Pommery viếng thăm tượng Phật tạc giữa những vách đá ở vùng Bamiyan. Tượng Phật cao gần 52m này đã bị Taliban phá hủy năm 2001. Từ nơi tạc đầu Phật, Pommery chụp lại được cảnh tượng nên thơ và trù phú của vùng đất này. Một chú ngựa đầu phủ đầy bóng đỏ đang vục đầu vào một bao thức ăn bên đường. Tượng Phật nhìn từ xa trong một khung cảnh đối lập giữa núi đá với cây cối xanh tươi. Hồ ở Vườn quốc gia Band-e Amir lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Khung cảnh ngoạn mục đẹp tới nghẹt thở ở vườn quốc gia Band-e Amir, nơi có 6 hồ nước tuyệt đẹp. Sự nhộn nhịp của một Afghanistan hiện đại và bình yên mà Pommery được chứng kiến thập niên 70 đã không còn nữa. Một phụ nữ kín mít trong trang phục burka truyền thống đi trên phố cạnh những ngôi nhà ọp ẹp ở Herat. Ông Pommery cho hay, người dân ở đây rất quý ông cùng những bạn đồng hành, và gọi họ là các bác sỹ người Pháp, nhờ họ chữa vết thương mà thực ra họ cũng chỉ biết bôi dầu vào. Rào cản ngôn ngữ khiến cho việc giao tiếp của nhiếp ảnh gia thực hiện chủ yếu bằng cách … vẽ lên một cuốn sổ. Bức ảnh chân dung ấn tượng một người đàn ông đang nghỉ ngơi và một cậu bé đội mũ trên đường đi tới Bamiyan. Một chiếc xe bus Kabul đang đỗ cạnh trạm xăng, cạnh đó là nhiều xe con và xe tải khác. Một chiếc xe tải được sơn và trang trí lộng lẫy với các họa tiết máy bay, ảnh chụp năm 1974. Trong một lòng sông cạn, người dân tận dụng để phơi thảm. Nhiếp ảnh gia Pommery trong một ngôi làng ở Nuristan năm 1969. Đây là phương tiện mà ông Pommery sử dụng trong chuyến quay lại Afghanistan năm 1974. Rất nhiều con đường ở Afghanistan dài và vắng vẻ, không có chỗ để nghỉ ngơi tránh nắng nóng.